Tôi vẫn thường nghe các chị em chê trách chồng ngoại tình, phản bội vợ. Trong khi đó, phụ nữ phản bội chồng cũng đâu có ít. Có nhiều nguyên nhân khác nhau dẫn đến ngoại tình. Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Riêng trường hợp của tôi thì chỉ vì tôi mải mê kiếm tiền dẫn đến việc bị vợ phản bội.
Là người đàn ông, ngay khi còn nhỏ tôi đã ý thức rằng mình sẽ là trụ cột gia đình sau này. Chính vì thế, tôi rất quyết tâm học hành, phấn đấu cho sự nghiệp. So với bạn bè đồng trang lứa, tôi là người được khen có chí hướng. Phấn đấu học đại học, cao học, tôi học nghiên cứu sinh và bảo vệ tiến sỹ luôn. 30 tuổi tôi đã là tiến sỹ. Nhờ năng lực thực sự, tôi nhanh chóng xin được làm giảng viên của một trường đại học. Công việc ổn định, tôi cũng không còn trẻ nên bố mẹ ngày nào cũng gọi điện hỏi tôi sao không thấy đưa cô gái nào về ra mắt.
Hồi sinh viên tôi có yêu cô bạn cùng lớp nhưng khi ra trường mỗi người một công việc. Cô ấy không chờ đợi được đến khi tôi ổn định nên đã lấy chồng. Mối tình đầu sâu sắc nhưng chẳng đến đâu. Vài mối tình sau đó cũng chỉ thoáng qua. Không biết có phải vì tôi kén chọn quá không, nhưng quả thực cô này được điểm này thì lại không được điểm kia. Mà tôi thì quan niệm cả đời chỉ lấy vợ một lần nên phải chọn lấy người nào phù hợp với mình nhất. Tôi rất sợ thảm kịch hôn nhân. Bởi tôi nghĩ vợ chồng mà bất hòa thì con cái khó có thể nên người được.
Chọn lựa mãi, cuối cùng tôi yêu và cưới vợ tôi bây giờ. Cô ấy là bạn thân từ hồi đại học của một giảng viên cùng khoa tôi. Tôi gặp vợ tôi lần đầu trong tiệc sinh nhật cô đồng nghiệp kia. Mới đầu giữa hai người cũng chỉ là những trò chuyện làm quen mang tính chất xã giao. Tôi có xin số điện thoại và mời cô ấy cafe. Sau lần hẹn hò đó, tôi bận việc nên cả tháng trời gần như cả tháng trời không liên lạc với cô ấy. Sau đó, một vài lần đi ăn, đi cafe, tôi có dịp tìm hiểu nhiều hơn về cô ấy. Ngay từ lần đầu gặp tôi đã có ấn tượng về vẻ ngoài xinh đẹp, có nét gì đó rất sang của cô ấy. Nhưng tôi nghi ngại cô ấy có người yêu rồi nên hơi dè chừng. Qua trò chuyện sau này, biết cô ấy chưa có người yêu tôi. Theo đuổi một thời gian dài cô ấy cũng nhận lời tỏ tình của tôi. Vài tháng sau đám cưới được tổ chức tại một nhà hàng sang trọng ngay trung tâm Thủ đô.
Tôi không ngờ tôi vất vả kiếm tiền để rồi vợ lại lén lút mang cho trai trẻ (Ảnh minh họa). |
Tôi là người rất yêu chiều vợ, nhưng khả năng "chuyện ấy" của tôi không được tốt cho lắm. Tôi rất tự ti trong vấn đề này nên luôn tìm đọc các thông tin liên quan nhằm cải thiện khả năng của mình. Vợ tôi thì ngược lại. Cô ấy ngoan hiền nhưng tôi cảm nhận được nhu cầu "yêu" của cô ấy cao hơn tôi rất nhiều. Những ngày đầu tiên vợ chồng sống chung với nhau, đêm nào cô ấy cũng đòi hỏi "chuyện ấy". Tôi ban ngày lo nghĩ nhiều việc, thậm chí di chuyển suốt nên tối đến ăn xong, đọc sách rồi tôi chỉ muốn ngủ một giấc ngon. Nhưng cô ấy đâu có chịu, tôi mà không chiều thì cô ấy xị mặt giận dỗi như con nít khiến tôi phải miễn cưỡng mà làm cho xong nghĩa vụ. Chẳng may hôm nào đó tôi mệt mà không đưa cô ấy "đến đích" được thì y rằng cô ấy chì chiết tôi kém cỏi. Tôi biết cũng do mình không được mạnh mẽ khoản ấy nên vợ hơi thiệt thòi nhưng thấy vợ đòi hỏi quá đáng nhiều lúc tôi cũng bực mà to tiếng. Vì cứ cố chiều vợ thì sáng hôm sau tôi không còn sức lực mà làm việc được nữa.
Để không bị mệt mà vẫn không làm vợ giận, tôi quyết định dãn lịch "yêu". Tôi còn kiếm cớ bận việc, ngồi làm việc đến giữa đêm mới ngủ chỉ mong trốn tránh được hôm nào hay hôm ấy. Rồi tôi giải thích cho vợ rằng, phụ nữ ngày nào "yêu" cũng được, trong khi với đàn ông thì "chuyện ấy" khiến tốn nhiều năng lượng, nên để lúc tôi thật sẵn sàng sẽ chiều lòng vợ. Trời không chịu thì đất cũng phải chịu, vợ tôi đành nghe theo tôi dù không vui cho lắm.
Thỉnh thoảng tôi phải đi dạy ở các tỉnh vài ngày. Tôi đi xa là tối nào vợ cũng gọi điện nói lời nhớ nhung. Cô ấy bảo nhớ tôi không chịu được, rồi thì muốn "yêu" tôi. Biết vợ nhu cầu "chuyện ấy" khá cao mà phải xa tôi thế này chắc hẳn rất khó chịu. Tôi chỉ biết động viên cô ấy cố gắng ngủ ngon chờ ngày tôi về. Cũng có lần, tôi khuyên vợ nên rủ bạn bè đi chơi đâu đó cho đỡ buồn. Hoặc vợ có thể đi mua sắm, làm đẹp thoải mái vì tiền tôi không thiếu. Thế nhưng, xa tôi thì dường như với vợ những thứ đó chẳng có nghĩa lý gì. Tôi chẳng biết mình nên vui hay buồn khi vợ lúc nào cũng yêu và nhớ như vậy. Nhưng trong thâm tâm, tôi lúc nào cũng nghĩ phải kiếm thật nhiều tiền cho vợ được sung sướng, hạnh phúc.
Thời gian gần đây, tôi nhận thấy vợ thay đổi rất nhiều. Cô ấy chăm chút đến ngoại hình hơn, lúc nào cũng nước hoa thơm phức. Váy áo cô ấy sắm nhiều hơn mà guu thời trang đã được trẻ hóa rất nhiều. Vợ săm lông mày, săm môi dù tôi đã từng phản đối trước đó. Thấy vợ có điều khác lạ, tôi thấy lo sợ nên quan tâm đến vợ nhiều hơn. Không còn trốn tránh "yêu" mỗi đêm nữa, tôi chủ động gợi ý vợ "chuyện ấy" thì cô ấy kêu mệt nhất định không chịu. Vợ ngủ rồi, tôi đành ôm cô ấy rồi ngủ thiếp đi. Giờ thì đến lượt tôi bị bỏ đói. Nghĩ vợ giận dỗi nên mới như vậy, tôi nghĩ cách khác. Hôm sau đó, tôi đi làm về sớm, đưa vợ đi ăn ngoài hàng rồi đưa vợ đi dạo. Vợ đồng ý, tôi tự nhủ chắc hẳn vợ sẽ vui và hào hứng hơn. Vậy mà về phòng cô ấy lấy lý do bận viết nốt báo cáo và bỏ mặc tôi ngồi xem ti vi. Tôi ngủ thiếp luôn trong phòng khách. Vợ còn hỏi tôi sao dạo này chẳng đi công tác, tôi ôm vợ vào lòng nói rằng vì không muốn xa vợ yêu nên tôi xin đổi cho người khác đi.
Thấy có điều gì đó bất thường, tôi quyết định theo sát vợ. Việc tôi sáng đưa vợ đi làm, đón vợ mỗi chiều chẳng khiến cô ấy vui mà lại khó chịu với tôi. Được ngày đầu tiên, đến ngày thứ hai cô ấy nhất định không chịu để tôi đưa đi mà tự đi xe máy. Tôi đành nghe theo lời vợ. Nhưng vẫn không quên theo sát cô ấy. Nhằm giờ nghỉ trưa, tôi tìm vị trí gần cơ quan cô ấy để xem vợ đi ăn thế nào. Vài ngày đầu không có gì đáng bận tâm, cô ấy đi ăn cùng các đồng nghiệp. Tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn không chủ quan. Cho đến buổi trưa một hôm giữa tuần, cũng vị trí đó, tôi đứng chờ xem vợ đi ăn với ai. Lần này thì chỉ có vợ tôi và một cậu thanh niên rất trẻ. Họ chở nhau trên chiếc xe của vợ tôi. Dù vợ có mặc áo chống nắng bịt khẩu trang thì nhìn từ xa tôi cũng nhận ra được. Họ không hề đi ăn mà chở nhau thẳng đến nhà nghỉ gần đó. Máu ghen sôi sục, thấy vợ cùng trai trẻ vừa xuống xe trước nhà nghỉ, tôi xông đến lôi cổ cậu thanh niên kia định đấm cậu ta rồi mới hỏi tội vợ. Thấy vậy, vợ tôi can ngăn, còn bênh vực cậu ta. Tôi quát vợ là đồ hư hỏng, đẩy cô ấy sang một bên. Vợ tôi bực tức đáp lại bằng một câu khiến tôi đau đớn vô cùng: "Anh không làm tôi thỏa mãn thì để người khác giúp".
Vợ nói vậy, tôi giận cô ấy, nhưng cũng biết mình sai. Chỉ vì tôi không đáp ứng được nhu cầu của vợ mà từ một người vợ yêu thương tôi, ngoan hiền, cô ấy đã trở nên như vậy. Tôi dắt xe quay về, vợ tôi cũng lên xe về nhà theo tôi. Chúng tôi đã có cuộc nói chuyện ngay trưa hôm đó. Tôi nói hết những suy nghĩ của mình. Trước hết tôi xin lỗi vợ vì đã quá mải mê kiếm tiền, lo sự nghiệp mà không để ý đến cảm xúc của vợ. Tôi nói sẽ tha thứ và mong cô ấy từ nay đừng làm điều gì khiến tôi phải đau lòng như vậy. Tưởng vợ nghe tôi nói vậy mà biết lỗi, ai ngờ cô ấy đòi ly hôn. Tôi bất ngờ với quyết định này của vợ, bởi chính tôi là người đã xuống nước trước cơ mà. Hỏi vợ rằng tôi đã làm gì sai. Cô ấy nói tôi không làm gì sai mà bởi vì cô ấy đã yêu cậu thanh niên kia. Cậu ta mới ra trường và làm cùng công ty vợ. Vợ tôi còn nói cậu ấy vẫn yêu vợ dù biết vợ tôi đã có gia đình. Thậm chí, vợ tôi còn thú nhận thường xuyên chu cấp tiền cho cậu ta để trang trải cuộc sống khi cậu ta mới ra trường. Tôi không ngờ tôi vất vả kiếm tiền để rồi vợ lại lén lút mang cho trai trẻ.
Tôi đã sai một ly đi một dặm. Tôi nghĩ rằng kiếm nhiều tiền vợ sẽ vui, sẽ yêu thương mình nhưng không ngờ, để vợ tôi cô đơn đã khiến cô ấy tìm niềm vui bên người khác. Giá như tôi không quá đam mê công việc mà dành nhiều thời gian bên vợ hơn thì có lẽ cuộc hôn nhân của tôi không rơi vào ngõ cụt như thế này. Vẫn yêu vợ nhưng vợ tôi quyết tâm đòi ly hôn bằng được khiến tôi giờ đây không biết phải làm thế nào.
Theo: ngaynay.vn
0 comments :
Post a Comment